Đó là
Alexandre de Rhodes - một nhà truyền giáo dòng Tên đã góp phần quan trọng vào
việc hình thành chữ Quốc ngữ Việt Nam hiện đại. Đó là bác sĩ, nhà thám hiểm
Yersin, người tìm ra
cao nguyên Lâm Viên (Đà Lat).v.v...
Linh mục thừa sai Leopold' Cadierè cũng là con người kiệt xuất như vậy. Ông đã trở
thành “người Việt Nam” từ trẻ và
dành cả đời mình nghiên cứu văn hoá Việt, và để lại tên tuổi lẫy lừng.
Ông Leopold' Michel Cadierè
Leopold' Michel Cadierè sinh năm 1863, đến Việt Nam năm
1892, làm việc tại giáo phận Huế. Năm 1895, Cadierè trông coi xứ đạo Tam toà và
hạt Quảng Bình 14 năm. Từ năm 1918 đến 1945, sống tại Di Loan, Cửa Tùng với tư cách quản xứ giáo hạt Đất Đỏ.
Tháng 1-1947 đến
tháng 6-1953: 6 năm rưỡi, làm việc tại Vinh, hội viên danh dự của trường Viễn
Đông Bác Cổ. Ngài không chịu “hồi huơng” về Pháp. Ngài nói: “Cả đời tôi, tôi đã
dâng cho xứ sở này. Cho tôi được ở lại và chết ở đây!”. Ngài mất ngày 6-7-1955
và được an táng tại nghĩa trang Đại chủng viện Huế ở Kim Long như ước nguyện,
thọ 86 tuổi.
63 năm ở Việt Nam, Cadierè đã trở thành nhà bác học kiệt
xuất về văn hoá Việt, văn hoá Huế. Đến nỗi hiện nay, tất cả các luận văn Ths,
TS nghiên cứu về văn hoá triều Nguyễn, văn hoá dân gian Huế đều tham khảo chủ yếu
từ các công trình của ông.
30 năm (1913-1944 ), Cadierè là chủ bút tập san Bulletin
des Amis du Vieux Hué (BAVH) là một tạp chí khoa học có giá trị nhất Đông Dương
thời đó, chuyên viết về các vấn đề văn hoá, lịch sử, địa lý, nghệ thuật, tôn
giáo, phong tục, mỹ thuật, ngôn ngữ, dân tộc học...
Đó là công trình đặc sắc nhất của ông. Sở dĩ tạp chí BAVH
suốt 100 năm qua vẫn hấp dẫn người đọc vì nội dung của nó vô cùng khách quan và
phong phú, rất chi tiết, cụ thể từng việc một. Nội dung BAVH nghiên cứu, khảo
sát gồm 5 mảng chính: Kinh thành Huế và phụ cận; lịch sử Huế và An Nam; nghệ
thuật xứ Huế; ngôn ngữ học, dân tộc học, văn hoá dân gian xứ Huế và các đề tài
khác.
Tạp chí BAVH bằng tiếng Pháp đã được NXB Thuận Hoá, Huế dịch
sang Việt ngữ, với tựa đề Những người bạn của Cố Đô Huế. Đã ấn hành được 30 tập
(mỗi năm một tập), mỗi tập dày bình quân 500 trang khổ 14,5 x 20,5 cm. Việc
dịch ra tiếng Việt đã tiếp sức cho tạp chí Những người bạn cố đô Huế tiếp tục sống và lan toả rộng
hơn trong tầng lớp trí thức trẻ thời hiện đại.
Cadierè có 250
công trình nghiên cứu Việt Nam học uyên bác về nhiều lĩnh vực văn hoá,
tín ngưỡng và dân tộc học, ngôn ngữ, lịch sử, tôn giáo Việt Nam, đa phần in
trong BAVH. Các bài ông viết thời đó gộp lại có tới 1.500 trang. Ông là một
trong những người đặt nền móng cho
việc nghiên cứu Việt Nam học đầu TK20.
Ông đã
xuất bản bộ 3 tập Tín ngưỡng và thực
hành tôn giáo người Việt. Trong bối cảnh hội nhập hiện nay, Cadierè vẫn là một
tấm gương sáng cho mọi người có tinh thần dân tộc, để tìm ra con đường
xây dựng và canh tân đất nước bằng văn hoá.
Tại sao các công trình nghiên cứu Việt Nam học, Huế học của
Cadierè lại có giá trị trường tồn
như vậy? Bởi vì các tác phẩm của ông đều viết ra từ máu thịt, không tầm
chương trích cú, mà đi thực địa, nghiên cứu, ghi chép tỉ mỉ. Để làm được việc
đó, ông tự học và nói sõi tiếng Việt, có thể suy nghĩ bằng tiếng Việt
ngay những năm đầu tới Huế.
Trong lời tựa cuốn Syntaxe, Cadierè giải thích: “Trong chừng
mực có thể được, tôi cố sao... chỉ lấy những câu, những kiểu nói của chính người
Việt nói ra để vạch rõ cái giá trị của câu nói đó được dùng làm phương tiện để diễn đạt ý nghĩ
gì..”.
Cadierè nghiên cứu trực tiếp từ những thông tục và từ những
con người tắm gội trong thông tục,
văn hoá, chứ không dựa trên các cơ sở dữ liệu hoặc những nghiên cứu có sẵn.
Xin nêu một ví
dụ cụ thể khi miêu tả về lễ tế Nam Giao, Cadierè ghi: “Các thị lập của tùng đàn
bưng lụa, kính cẩn để trong các lư liệu bằng đồng sau các án thờ”.
Để tìm
hiểu tín ngưỡng người Việt, tác giả
đã ghi nhận những truyện kể, ở những làng Cù Lạc, làng Tróc, làng Thanh
Hà... với các nhân chứng tại chỗ: ông Xòi, ông Dương, chú Nhượng hoặc ông Bé làng Bùng, chú Hạp người Nội Hà v.v...; quan
sát từng gốc đa, gốc sanh, từng hòn mốc, hòn trấn có nêu rõ địa danh: từ
nhiều thôn làng tỉnh Quảng Bình, Quảng Trị, đến An Cựu, Phù Lương, La Vân tỉnh Thừa Thiên, với 58 hình ảnh
minh hoạ. Chứng tỏ tác giả đã (đi bộ) đến tận nơi quan sát và vẽ lại đúng hiện
trường.
Để hiểu rõ các phép ma thuật trừ tà, trừ ma, Cadierè đã sống
tại thực địa với những mùa dịch tả ở Quảng Trị; hoặc chăm chú theo dõi những thực
hành dân gian với chú lính gác vái lạy trước tấm bia đá ở Đông thành Thuỷ Quan, Huế, đồng thời kết hợp với tế lễ của
hàng vương đế tại Nam Giao với từng nghi thức lớn nhỏ.
Ví dụ trong
bài Mồ mả của người Việt vùng quanh Huế. (BAVH, XV, 1928, tr1-99.): Mồ mả vua
chúa được nghiên cứu đã đành, bên cạnh đó, phần mộ dân gian cũng được
quan tâm từ phần đất cho đến mộ bi, cách bài trí để từ đó rút ra những gì là
quy ước, thông tục có tính cách
nhất quán.
Theo L. Cadierè:
“Học tiếng Việt không phải chỉ để nói giỏi như họ, mà còn phải tâm tư, suy nghĩ như họ”.
Ông cho rằng,
ngôn ngữ bình dân thường gói
trọn sắc thái văn hoá một cách đầy đủ, nhất là trong ngạn ngữ dân gian. Với 27
năm sống ở Di Loan, Quảng Bình, Cadierè đã thu thập được một lượng ngôn
ngữ bình dân đáng kể, gói ghém toàn bộ những nghĩ suy, đượm văn hoá và tín ngưỡng.
Cadierè kể lại
đã có lần sau khi giảng cho giáo dân, mới phát hiện rằng ngôn ngữ mà
mình đang sử dụng, học qua sách vở, là một thứ ngôn ngữ ít nhiều “giả tạo”, rất
ít hiệu năng. Từ đó, ông thâm nhập sâu xa vào quần chúng, học ngôn ngữ của họ
và tập “ăn nói” như họ.
Thật ngạc nhiên, ngay cả rất nhiều người Việt chúng ta vẫn chưa biết được con số “vô hạn
định” của người Việt là con số ba và con số bảy, Cadierè đã đưa ra được
nhận xét ấy và dẫn chứng với những ngạn ngữ dân gian, chứng tỏ ông đã nghiên cứu
tiếng Việt kỹ đến mức độ nào: Làm xấp ba xấp bảy; ăn xấp ba xấp bảy; ba chìm bảy
nổi; ba chìm bảy nổi, chín nhấp nhu; ba lừa bảy lọc; ba lo bảy liệu; ba vuông bảy
tròn...
Cadierè là người
Pháp, nhưng rất am tường tục miếu thờ thần thánh ở xứ Việt. Ông không cho đó là
mê tín dị đoan mà là đời sống tâm linh.
Ông viết: “Phải
có lần được nghe tiếng kêu la hãi hùng của dân làng vội vã tán loạn, tìm
con, tìm người già lão; phải
có lần thấy ánh lửa đỏ ngầu vút lên trong đám khói đen cuồng nộ cùng tiếng mắt
tre kèo, cột, mái nhà nổ vang như tiếng
đại bác để rồi hôm sau thấy tận mắt cảnh tang thương của những vết tích còn
lại, nhất là phải tự thân gánh chịu cái tai ương khủng khiếp ấy thì mới hiểu được người
Việt sợ hoả hoạn như thế nào, thì mới biết tại sao họ đã nghĩ những tai ương kia là do thần thánh, thì mới
hiểu được cách họ xử thế đối với mọi tai ương xảy đến, kể cả những trường hợp
nhỏ nhặt nhất”.
Hoặc: “Ai đã không từng chứng kiến ít nhất là một lần
trong đời những trận ngập lụt đột ngột, nhiều khi hàng giờ, nước phủ trùm hết cả vùng, kéo theo đàn gia súc,
mang trôi đi nhà cửa, phủ lấp ruộng đồng, làm thối vữa ngay trước mắt mình
khoai lúa, mùa màng cóp nhặt được, để rồi sau đó hàng tháng dài đói khát, khốn
cùng, dịch bệnh giết chết hàng loạt dân làng”.
Thế mới biết tại sao người Việt phải tin hà bá, phải cúng thần mốc, phải thờ những viên đá trấn.
Ngay cả ý
niệm về “trời tròn đất vuông”, Cadierè đã phát hiện được trong dân gian, trong
cách ăn nói của lớp quần chúng, dù rằng không minh thị, là đất không “vuông”
nên mới gọi là “trái đất, quả đất”; Như vậy, ngoài ý niệm “tròn”, trái đất còn
treo lơ lửng. Đó là một hình ảnh
rất ngoạn mục. Không chỉ uyên sâu tiếng Việt, Cadierè còn giỏi cả chữ Hán, nhờ
đó thông hiểu được một cách sâu xa những tàng ẩn ý vị của ngôn ngữ.
Lúc nào cũng có các chú thích Hán tự để làm rõ thêm vấn đề
và mang tính thuyết phục cao. “Tôi hiểu người Việt bởi vì tôi nghiên cứu kỹ về họ... Nghiên cứu và hiểu họ nên
tôi yêu mến họ... Tôi yêu mến họ vì tính tình của họ... ”. “Ý niệm về Trời của
người Việt giống nhau lạ lùng với ý
niệm về hữu thể siêu việt ở các bộ tộc sơ khai. Trời không phải là một vị thần, ít nhất là trong thông tục dân
gian, đó là “Ông Trời” và hình như thuộc về thế giới siêu việt.
Hoàng đế tế Trời
một cách trọng thể, Cadierè đã có một tâm thức rất đặc biệt về dân
tộc mà ông dày công nghiên cứu: “Phải thừa nhận rằng người Việt nói cho đúng sống trong thế giới siêu
nhiên. Người Âu châu dẫu sùng đạo, thường vẫn không sống hết toàn bộ thời gian
với Thượng đế của mình. Người
Việt, ngược lại, cho dù giai cấp nào, đều cảm thấy mình trực tiếp thường xuyên với các thần thánh trong thiên
nhiên”.
Công lao to lớn
về nghiên cứu văn hoá Việt, văn hoá Huế của Cadierè làm cho nhiều thế hệ người
Việt Nam tôn vinh, ngưỡng mộ. Bản dịch ra tiếng Việt của NXB Thuận Hoá Những
người bạn của cố đô Huế không bỏ sót một bài nào, kể cả những bài các tác giả
Pháp và Việt viết theo quan điểm riêng của họ. Đây là một bộ sách giá trị trong
di sản cố đô Huế.
Chính nhờ các
công trình nghiên cứu uyên thâm của Cadierè, khởi đầu bằng tiếng Pháp,
thế giới mới biết đến một phần văn hoá, lịch sử Việt Nam, nhất là văn hoá, nghệ
thuật, kiến trúc, lịch sử của Huế và miền Trung Việt Nam.
Nhà văn Nguyễn Đắc Xuân, một nhà nghiên cứu Huế xưa, trong bài viết Tưởng nhớ nhà Huế học
Leopold' Cadierè (Lao động, 23-6-1994) đã hết lời ca ngợi: “Huế đã được
công nhận di sản thế giới. Để có được sự công nhận ấy, một thế kỷ qua, nhiều
nhà Huế học, nhà văn, nhà nghiên cứu đã đóng góp biết bao công trình để giới
thiệu Huế với thế giới. Người được tôn là bậc thầy trong công việc này là
Leopold' Cadière..”.
Những sưu tầm
thực địa sâu sát say mê như không biết mệt mỏi của Cadierè đã cung cấp
những kiến thức vô giá về dân tộc Việt Nam. Tư tưởng và phương pháp làm việc của Cadierè đã tiên phong soi sáng
cho nhiều nhà nghiên cứu Việt Nam đầu TK XX và sau này.
Trên tạp chí Sông Hương số kỷ niệm 100 năm ra đời tạp chí BAVH, Lê Vũ Trường Giang viết: “Ngay
từ 100 năm trước, bàn về phong hoá của xã hội Việt Nam trước làn sóng Tây hoá, linh mục Leopold' Cadierè đã
đưa ra cảnh báo: “Dù thế nào đi nữa, sự thật vẫn là các thế hệ mới trong các đô
thị không bằng các thế hệ cũ về phương diện đạo đức”.
Thiết nghĩ cho đến nay, những lời kêu gọi kia vẫn còn có
ý nghĩa, bởi vấn đề nói trên chính là nền tảng đầu tiên để kiến tạo những giá
trị Việt mà Những người bạn cố đô Huế
đã nhìn nhận được...
Linh mục Leopold' Cadierè còn nhắc nhở: “Đừng quên rằng,
chúng ta có một mục tiêu thật tiễn. Chúng ta phải tự tìm kiếm và giữ lại để nêu
lên các kỷ niệm về kinh thành Huế”.
Đó thật sự là tấm gương đáng học hỏi về trách nhiệm của công việc “tìm kiếm” những trầm
tích văn hoá Huế, những người đã góp phần gìn giữ hồn xưa xứ Huế. Cadierè đã cống hiến tất cả cuộc
đời cho ngôn ngữ học nói riêng và cho văn hoá dân tộc Việt Nam nói chung”.
Tác giả Nguyễn Phúc Vĩnh Ba trong Văn tế cố cả Leopold'
M. Cadierè, nhà Việt học tiên phong đã vẽ chân dung Cadierè rất đẹp:
“Áo dài đen phất phơ lắm miền xuôi ngược, tìm hiểu
thêm phong hoá dân gian;
Đôi guốc mộc lóc cóc bao chốn xuống lên, thăm dò đến
sơn cùng thuỷ triệt.
Hội Đô Thành Hiếu Cổ, vài ngàn trang thâm cứu, điều
nghiên cùng chuyên khảo kinh đô;
Động Phong Nha - Kẻ Bàng, hơn chục chuyến gian lao, thám hiểm rồi tôn vinh địa
huyệt.
...Việt, Mường,
Nôm, Hán,... bao ngôn ngữ tinh thông;
Địa, Sử,
Triết, Văn... mấy phân khoa quán triệt.
Gom mảnh đá
từ thời tiền sử, thấu hiểu ra nguồn cội man sơ;
...
Đọc tấm bia
có thuở tiên triều, kể rõ lại chiến trường khốc liệt.
Áo bà ba giản
dị, “ông nhà quê” lũ trẻ gọi lơ ngơ;
Nón lá cũ
đơn sơ, nhà bác học bao người khen khôn xiết...
Người chấp bút
xin dâng bài viết lên hương hồn nhà bác học Leopold' M. Cadierè, một nhà Việt
Nam học vĩ đại.
NGÔ MINH
Nguồn: ANTGCT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét