Danh họa Nguyễn Sáng
Khắt khe trong tình bạn
“Từ trước
1953, tôi chưa hề quen biết Nguyễn Sáng, ngay cả với giới hội họa, tôi
là kẻ ngoại đạo, ông Nguyễn Kim Sơn nay đã 81 tuổi nhưng còn khá minh
mẫn, bắt đầu câu chuyện. Qua giới thiệu tôi về nghỉ an dưỡng ở gia đình
nghệ sĩ nhiếp ảnh nổi tiếng Hồng Tranh (thị
xã Tuyên Quang). Trong thời
gian ở đây tôi có gặp Xuân Diệu, Hoàng Trung Thông, Phan Kế An… và nhiều
văn nghệ sĩ nổi tiếng khác. Nhưng rốt cuộc, hai anh chàng đồng hương
Nam bộ dễ dàng chơi thân với nhau. Khi rảnh rỗi, Nguyễn Sáng hay cùng tôi đi
lai rai “quốc lủi” (rượu quê) ở vài quán quen. Sáng thuộc kiểu người ít nói,
anh thích rượu ngoại và thuốc lá 555 hộp sắt, 50 điếu, không đầu lọc,
nhưng thỉnh thoảng mới có”.
Ông kể tiếp:
“Suốt ngày, những lúc tôi rảnh, gần như Sáng chỉ thích thú uống rượu
với tôi. Trước khi lên Việt Bắc, thời ở Hà Nội, Sáng sống chung với
một cô Pháp lai, đến cách mạng tháng Tám, thì hai người chia tay, cô ấy về
nước. Khoảng 1978, Sáng lấy cô Nguyễn Thị Thủy (1955-1979), nhưng ở với
nhau được khoảng 1 năm thì cô ấy cũng mất do bạo bệnh. Trong các câu
chuyện giữa chúng tôi, Sáng luôn nhắc về người mẹ ruột sống ở Mỹ Tho,
người buôn gánh bán bưng, ráng dành tiền cho anh ra Hà Nội học mỹ
thuật; anh cũng thường ân hận, vì suốt đời mình chưa phụng dưỡng mẹ
già”.
Nguyễn Sáng
vẽ gần như không đủ cân đối thu và chi, dù ông luôn miệt mài sáng tác, điều
này thì trong giới mỹ thuật nhiều người biết. Nhưng vẽ để trả nợ
cho ai, thì ông Sơn biết có 2 nơi là ông Đức Minh và Lâm Toét (cà phê
Lâm, 60 Nguyễn Hữu Huân, Hà Nội). Thỉnh thoảng cần số tiền để mua sắm
toan, sơn dầu, thuốc vẽ… thì đến ông Đức Minh tạm ứng, sau đó gán tranh trừ
dần dần; còn ăn sáng uống cà phê thì đến quán của Lâm Toét ghi sổ.
Có tranh mới như sơn dầu, sơn mài thì nhà buôn Nhật thu mua, ngay cả các
ký họa, vẽ nháp, vẽ phác thảo… người ta cũng lượm nốt. Ít khi nào
trong nhà Nguyễn Sáng có sẵn các họa phẩm.
Có lần tôi
hỏi Sáng: tại sao không chơi, không giao du với đám nhà giàu, họ sẽ
trợ giúp chuyện tiền nong, vật liệu? Sáng cười và nói, nhưng người ta
không hiểu mình, tìm một người để đi uống rượu, ngay trong giới với
nhau, cũng hiếm lắm…
Sau khi hòa
bình lập lại, mọi người nỗ lực hàn gắn
vết thương chiến tranh, ít ai chú ý đến chuyện tranh pháo, do đó việc
ông Lâm Toét có nhiều tranh đẹp của các họa sĩ nổi tiếng ở Thủ đô thời bấy giờ
thì cũng không có gì ngỡ ngàng cả”.
Khắt khe trong tác phẩm
“Khi Sáng
vẽ tác phẩm Giặc đốt làng tôi (khổ 127 x 87cm, sơn dầu) vào cuối năm
1953 ở Tuyên Quang, mà sau này nổi tiếng. Cả mấy tháng trời, ngày đi nhậu khuya thức dậy vẽ, một hôm Sáng kêu tôi dậy xem
tác phẩm này, tôi nói đẹp vì đầy lòng căm thù đối với kẻ xâm lăng. Sáng
ậm ừ, rồi lấy ngay con dao cạo bỏ bức tranh mà mình đã ôm ấp mấy
tháng và chỉ nói: để như vậy không ổn, rồi vẽ lại. Sau khi phiên bản
mới hoàn thành, tôi thấy vẫn bố cục, nhân vật, phong cảnh vùng núi Tây Bắc,
nhưng Sáng vui lắm. Sáng chỉ gởi mỗi bức này đi dự triển lãm mỹ
thuật toàn quốc lần đầu (1954) và đoạt giải Nhất. Trước khi gửi đi,
tôi hỏi sao không gởi tối đa 3 bức giống như quy định? Sáng trả lời:
một bức không đậu thì có 30 bức cũng rớt”.
Ông Sơn cũng
cho biết cá tính Nguyễn Sáng là người trực tính, dễ nổi nóng và thậm
chí cộc cằn đến dễ sợ…
Nguyễn Sáng
sống chân thành nhưng không dễ chan hòa trong giao du, ngoài các bức chân dung vẽ
gia đình ông Lâm Toét, Đức Minh, Kim Sơn… thì cũng sẵn sàng nhận vẽ cho
những người có hiểu biết về hội họa, và cả cá tính. Ông Sơn kể: “Ở Hà
Nội, có một quan chức giàu có yêu cầu Sáng vẽ chân dung cho vợ mình là
một hoa khôi, nhưng ông ta cứ ngồi xem và thỉnh thoảng góp ý, đến khi
hoàn tất thì Sáng không ký tên mà nói ông kia ký. Khá căng thẳng, tôi dàn xếp cũng không
xong, bỗng nhiên Sáng rọc bức chân dung ấy ném vào thùng rác. Sáng nói:
nếu ông muốn tôi ký tên thì ông đừng hiện diện nơi đây. Tất nhiên ông
chồng đành chấp nhận”. Ông Sơn khẳng định: “Dù nhiều lần vẽ theo yêu cầu,
nhưng Sáng khá khắt khe và cực đoan. Như bức sơn mài Hai con mèo (khổ
80 x 54cm) treo ở nhà tôi đây, được vợ chồng ông Phạm Ngọc Tây (đã mất)
và bà Trần Thị Mai đang định cư nước ngoài nhượng lại với giá hữu nghị, Sáng vẽ theo yêu cầu của họ (năm
1983), nhưng đầy cá tính của mình”.
Kỷ lục
về “lương bổng” của Nguyễn Sáng thuộc về chân
dung vẽ mẹ dược sĩ Cao Xuân Toàn, khi vị này về Pháp đã trả thù lao
cho tác giả một chiếc xe hiệu PEUGEOT 102 màu đỏ, một áo lạnh đặc
biệt, một cái mền dạ có dây kéo. Nhưng chiếc xe cũng nhanh chóng “đội
nón” ra đi, và cuộc đời Nguyễn Sáng vẫn thanh thản, lạc quan trong thiếu
thốn, nhưng khi rủng rỉnh thì khá phong lưu, chơi hết
mình. Những năm cuối đời
ở Sài Gòn ông triền miên, ngất ngưởng với chất men, mắt mờ tay run, ông mất
cùng năm 1988 với hai danh họa khác là Dương Bích Liên và Bùi Xuân
Phái.
VĂN BẢY/ TTVH (ghi)
Câu chuyện văn hoá khác:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét