Tranh của họa sĩ Hữu Lộc (Tranh dự thi Giải Biếm họa
Báo chí Việt Nam 2018)
1. Người ta chỉ nói “tập đi" chứ chẳng ai nói
"học đi" cả. Người xưa nghĩ: Đi là cái bản năng của con người. Sinh
ra, lớn lên tự khắc sẽ biết đi. Tương tự, bây giờ mới phổ biến từ "học
bơi", chứ trước kia thường nói "tập bơi", hẳn cũng vì quan niệm:
trẻ em sống ở vùng biển, vùng sông nước, tự khắc theo bè bạn nhảy tùm xuống nước rồi sẽ biết bơi.
Vì thế,
chỉ cần "tập đi", "tập bơi" là đủ. "Tập" tức là học
cách làm theo người khác. Tập đi
cũng khác nào sau này là tập đi xe đạp. Cứ làm theo là khắc biết đi, chẳng cần
học hành cho mất công.
Lối tư duy ấy
nó phù hợp với một xã hội nông thôn, nông nghiệp của đất nước ta thuở
xưa. Nông thôn xưa thì làm gì có đường sá, xe cộ, quanh quẩn chỉ trong lũy tre
làng. Đường sá trong làng chỉ dăm chục mét sống trâu xây gạch để đi khỏi lầy lội.
Qua khỏi cổng làng là đường đất gồ ghề đầy ổ trâu, ổ gà và bị băm nát bởi lốt
chân trâu. Mưa xuống thì lầy lội. Giá có cái xe đạp đi lại cũng thật khó khăn.
Trừ khi có việc lên huyện, ra tỉnh mới được biết thế nào là đường cái quan, thế
nào là xe cộ.
Bởi thế, việc học đi, học cách đi lại thế nào cho an
toàn, cho phải luật, phải lệ cũng chẳng có ai đặt ra cả. Có chăng người ta chỉ
bảo nhau đi đứng thế nào cho cái dáng người nó đàng hoàng, thanh thoát.
Nhìn
cái dáng đi dáng đứng mà đoán được cái tính nết, cái tư cách của con người. Thẳng
lưng mà bước, ngẩng đầu mà đi là cái
thế đi của kẻ trượng phu. Đi đứng ngả nghiêng, khuỳnh khuỳnh, chân chữ bát, đi
đứng xiêu vẹo hay khúm na khúm núm, lùi ra lùi vào là lối đi của kẻ tiểu nhân…
2. Việc học đi
thuở xưa chẳng có ai đặt ra mà có đặt ra thì cũng chẳng biết dạy đi như
thế nào vì làm gì có đường sá, xe cộ, luật lệ đi lại, xử phạt mà dạy.
Nay, nông thôn chúng ta đang tiến nhanh trên con đường đô
thị hóa. Đường sá mở ra tới tận thôn xóm. Hầu như nhà nào cũng có xe đạp, xe
máy và có hộ đã sắm xe công nông, xe tải, xe con. Việc đi lại khắp nơi trên đất
nước không còn giản đơn như xưa nữa. Ra đường không thể theo lối “đường ta, ta
cứ đi”. Muốn đi phải thì đi phải, muốn đi trái thì đi trái. Muốn rẽ ngang rẽ tắt
là cứ tùy tiện mà rẽ. Bởi thế, việc học đi đã trở thành một nhu cầu học tập của
tất cả mọi người.
Trẻ em ở nông
thôn, thành thị ngày nay đến lớp mẫu giáo hay vào trường tiểu học đều phải học
đi theo đúng luật giao thông. Các em đã được dạy cách qua đường, nhận biết
đèn xanh đèn đỏ và đi bên phải đường…
Tuy nhiên, nhiều ứng xử phức tạp trong việc đi lại trong
hệ thống giao thông hiện đại thì chỉ học như vậy cũng chưa đủ. Ở cấp mẫu giáo, tiểu học trong nhiều vùng nông thôn miền
núi, theo chương trình học tập, các em cũng biết khi thấy đèn đỏ thì dừng
lại, đèn xanh thì vượt qua nhưng thực
tế tại quê mình thì làm gì có đèn giao thông, đại lộ. Lớn lên, các em
lên tỉnh, ra thành phố học tập, làm việc lại phải có thời gian làm quen và lập
phản xạ giao thông đô thị. Đó cũng là một quá trình học tập và thích ứng.
Nhiều người lớn
từ nông thôn ra thành phố, nếu không được học và được thực hành tham gia đi lại
cũng rất bỡ ngỡ và khó khăn trong thích ứng đi lại nơi đô thị.
3. Cũng phải
nói một điều nữa rằng tổ chức giao thông đô thị của chúng ta còn quá nhiều
bất cập. Nhiều người nước ngoài sống
trong các đô thị lớn, với họ, luật giao thông quá rành nhưng khi phải đi lại
trên đường sá Thủ đô hay các đô thị lớn của ta họ cũng chẳng biết đi như thế
nào nữa vì dù có bật đèn xanh ở nơi ngã tư đường thì
người đi bộ vẫn phải tìm cách
lách mà qua các làn xe. Sang Việt Nam, lại phải học cách đi lộn xộn của người
Việt chẳng giống ai.
Có nhà khoa học nước ngoài chỉ vì thích thú nghiên cứu các dòng người đi lại lộn xộn ở Thủ đô ta để tìm ra
cái quy luật của người đi lộn xộn,
nêu thành học thuyết về sự đi lại hỗn độn nên đã bị tử nạn khi qua đường!
Bởi vậy, học cách đi lại là một chuyện, tổ chức sao để đi
lại cho khoa học cũng là một vấn đề vô cùng quan trọng để đảm bảo cái quyền đi
lại an toàn của mọi người.
Có chuyện ông
bố đèo con trên xe máy, tới ngã tư, đèn đỏ, mắt trước mắt sau không thấy cảnh sát giao thông đứng gác góc phố
là phóng vèo qua. Thằng con ngồi sau nhắc bố “Sao đèn đỏ bố lại vượt qua"?
Ông bố trả lời “Ối dào! Làm gì có công an mà sợ”. Thầy cô giáo dạy một đằng,
cha mẹ lại dạy con một nẻo. Bố dạy con đi lại như thế thì chuyện học đi ở nhà
trường phỏng có ý nghĩa gì?
Lại đây đó có chuyện cảnh sát giao thông rình hễ ai chạm
vạch là cầm dùi cui ra chặn để phạt, thậm chí “làm luật”. Không phải nơi nào cũng được như cảnh sát giao thông ở
Đà Nẵng thấy xe tỉnh lạ không thuộc đường thì ân cần giải thích và hướng dẫn người đi cho đúng luật mà không
đe nẹt phạt nặng hay “làm luật”.
Rõ ràng
trong giao thông của đất nước ta còn quá nhiều điều cần phải học. Từ cách học
đi cho đúng luật, học tổ chức giao thông cho văn minh hiện đại và học cách ứng
xử giữa người đi đường với nhau,
cách ứng xử giữa cảnh sát với nhân dân cho phải phép.
Có lẽ nên thêm
vào bài học đầu đời của dân Việt ta ngoài “học ăn, học nói, học gói học mở” cần
phải có thêm “học đi” nữa. Không thể muốn đi thế nào thì đi.
VŨ THẾ LONG
Nguồn: TTVH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét