Triết lý
giáo dục là vấn đề đã được xới ra từ ít nhất mười năm trở lại đây, và được cho
là nguyên nhân của tình trạng bế tắc, đổi mới và cải cách liên miên mà không có
kết quả của hệ thống giáo dục hiện thời.
Nhưng hơn chục
năm đã trôi qua mà bức tranh cũng không sáng sủa gì hơn, khi đúng dịp 20/11 này, câu chuyện về triết lý
lại được các đại biểu quốc hội đặt ra và chất vấn, rằng triết lý giáo dục là
gì, tìm ở đâu, vì sao không thấy trong dự thảo Luật giáo dục sửa đổi?
Những quan sát, và trải nghiệm của tôi và gia đình, trong
năm nền giáo dục khác nhau, cả Á lẫn Âu cho thấy, triết lý giáo dục là một
trong những vấn đề cốt tủy của giáo dục. Tuy nhiên, với các nước châu Âu nơi tôi đã có trải nghiệm, thì
một phần lớn của triết lý giáo dục đã được mã hóa vào trong hiến pháp và luật
pháp nói chung, trở thành một phần của tinh thần thời đại. Phần còn lại, có
tính cách lý luận và khoa học, được triển khai dưới dạng triết học về giáo dục.
Nhưng với Việt Nam, do đặc trưng văn hóa quen với việc
khái quát ngắn gọn, xã hội pháp quyền chưa thực sự trưởng thành, triết học về giáo dục cũng chưa có, nên triết lý
giáo dục trở nên quan trọng hơn bao
giờ hết. Triết lý giáo dục sẽ không chỉ đóng vai trò định hướng cho nền
giáo dục, mà còn mang trong mình âm hưởng của xã hội tương lai
mà chúng ta muốn hướng tới.
Riêng tôi, sau
nhiều lần thảo luận về triết lý giáo dục, đã đi đến kết luận rằng, chỉ
có thể tìm thấy triết lý giáo dục ở sản phẩm đầu ra, tức ở hình mẫu con người mà nhà trường muốn đào tạo, hoặc trong
cách thức thiết kế các nguyên tắc vận hành hệ thống giáo dục. Dù tiếp cận ở góc
nhìn nào đi chăng nữa, thì triết lý giáo dục của một hệ thống sẽ thể hiện
ở sản phẩm đầu ra. Một cách ngắn gọn, triết lý giáo dục chính là câu trả lời ngắn
gọn cho câu hỏi: Hệ thống giáo dục hướng đến việc đào tạo con người nào?
Câu trả lời của
tôi: Đó là con người tự do, có khả năng lãnh đạo bản thân, làm chủ cuộc
sống.
Vì sao lại như
thế? Vì tuy chi tiết có nhiều điểm khác nhau, nhưng về đại thể, sản phẩm
đầu ra của các hệ thống giáo dục có thể được chia thành hai nhóm lớn: Con người công cụ và con người tự do.
Rõ
ràng, trở thành con người công cụ
không phải là mục đích sống của chúng ta, cũng không có tính nhân văn và bền vững,
nên một nền giáo dục lành mạnh không thể chọn mục tiêu đào tạo con người công cụ,
vì bản thân điều đó đã phản lại giáo dục. Vì thế, một thế thống giáo dục
lành mạnh bắt buộc phải hướng đến việc
đào tạo những con người tự do, thay vì con người công cụ.
Về mặt nguyên
tắc, triết lý giáo dục một khi đã được xác lập, sẽ trở thành kim chỉ Nam
cho mọi hoạt động giáo dục, từ xác định mục tiêu, xây dựng chương trình, lựa chọn phương pháp giảng dạy, đào tạo đội ngũ giáo viên, đến
xây dựng cơ sở vật chất, kỷ luật và văn hóa học đường. Cơ chế quản trị và vận
hành hệ thống giáo dục cũng không ngoại lệ. Tất cả đều chịu sự định hướng và
chi phối của triết lý chung.
Do đó, triết lý giáo dục, một khi đã được xác lập, sẽ
mang trong mình bản chất của sự độc đoán. Đó là một nghịch lý. Về nguyên tắc, để
khắc chế sự độc đoán của triết lý giáo dục, thì bản thân nó phải mang trong
mình nội hàm của sự tự do. Nếu không, triết lý ấy sẽ thoái hóa trở thành một sự
áp chế độc đoán, và chắc chắn sẽ lạc hậu, bị phản đối và bị thay thế.
Chỉ khi nào mang trong mình tinh thần của tự do, thì triết
lý giáo dục mới đáng tin, mới thực sự là triết lý giáo dục, thay vì một khẩu hiệu
để hô hào. Nhưng để tạo ra hai chữ
"tự do" này, còn quá nhiều bài toán chưa được giải trong giáo dục nước nhà.
Câu chuyện về
con người tự do đang trở thành một vấn đề thực tiễn và bức bách, khi sự phát
triển của robot và trí tuệ nhân tạo đang ngày càng lấy đi hầu hết những công việc
có tính lặp đi lặp lại. Dự báo của Đại học Oxford cho thấy, trong khoảng 20 năm
tới, sẽ có khoảng 50% số công việc hiện giờ sẽ biến mất và được thực hiện bởi
các robot.
Thoạt nghe, 20
năm tưởng chừng là chuyện đường dài, nhưng trên thực tế, nó là khoảng thời gian
tương ứng với việc một trẻ em ở tuổi đi học ngày hôm nay rời ghế nhà trường và
để bước vào đời.
Vì thế,
phụ huynh, và cả các em, có quyền đặt ra câu hỏi: Vậy Nhà trường sẽ đào tạo con tôi trở thành người như thế nào,
con người công cụ để cạnh tranh với robot, hay con người tự do, có khả năng đối
mặt với những thay đổi mà thời đại công nghệ mang tới?
Đối mặt với
câu hỏi đó, Nhà trường, đặc biệt là các trường công, không dễ gì có câu
trả lời, vì nó thuộc về một vấn đề vĩ mô mà Nhà trường không chịu trách nhiệm và không đủ thẩm quyền
để giải quyết. Đó là vấn đề của cả hệ thống giáo dục, và rộng hơn, là của quốc
gia.
Với các trường
tư, vì có thêm không gian để xoay xở, vấn đề sẽ đỡ ngột ngạt hơn và giải
pháp cũng sẽ nhiều hơn. Nhưng thực
hiện việc này cũng không phải dễ. Phải là những trường hiểu rất rõ, nắm
rất vững về giáo dục và rất tâm huyết với giáo dục, thì mới có thể xoay chuyển
được.
Giờ xin trở lại với câu chuyện của ngày hôm nay, câu chuyện
của người thầy trong những ngày
tháng 11: Trong bối cảnh triết lý giáo dục của chúng ta còn mù mờ như thế, thì các nhà giáo phải làm
gì? Cụ thể hơn, khi cả hệ thống giáo
dục còn đang bế tắc về triết lý, khi bốn chữ "triết lý giáo dục"
không xuất hiện trong Luật giáo dục và Dự thảo sửa đổi, thì nhà giáo phải làm
gì, phải dạy như thế nào?
Xin thưa, sứ mệnh
đích thực của giáo dục là nâng đỡ và phát triển con người. Tương tự như bác sĩ,
có thể không chữa được mọi loại bệnh, người thầy cũng không thể dạy cho học
sinh mọi điều cần dạy. Nhưng có một điều người thầy có thể làm được, ngay cả
khi giáo dục còn chưa có định
hướng và triết lý rõ ràng. Đó là: Hãy nâng đỡ và phát triển con người.
Đó là sứ mệnh
đích thực của giáo dục, cũng chính là sứ mệnh của người thầy.
GIÁP VĂN DƯƠNG
Nguồn: Vnexpress
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét