Có lẽ ít ai
thuộc thế hệ tôi mà không dính vài trận giao đấu sứt sẹo tay chân bởi muốn biến
thành “võ lâm minh chủ” như
trong phim chưởng. Bây giờ nhớ lại những năm tháng đó, trong đầu tôi vẫn hiện
lên những mảng màu sắc sặc sỡ, nhòe nhoẹt vì chất lượng thấp, những đoạn băng nhiễu sóng, và giọng lồng
tiếng miền Nam nhả từng chữ rành rọt.
Nhà văn Kim Dung
Tôi chỉ biết
đó là những câu chuyện nguyên tác từ Kim Dung khi lớn hơn một chút, biết dành mấy
trăm đồng ăn sáng để thuê truyện kiếm hiệp. Thế giới mơ mộng của những giang hồ
nghĩa hiệp, lãng tử không biết hồi đầu, những giai nhân tuyệt sắc, bang
hội đầy mưu mô, với biết bao câu chuyện kì bí dễ dàng hấp dẫn những đứa trẻ mới
lớn mơ mộng giải cứu thế giới. Với người lớn, trong một thực tại đầy khó nhọc
và vất vả mưu sinh, thế giới của Kim
Dung gần như đưa ra một sự giải thoát.
Nhưng “sự giải
thoát” đó không đồng nghĩa với phi thực tế. Không phải ngẫu nhiên mà những Tiếu
ngạo giang hồ hay Thiên Long bát bộ thu hút được đông đảo thế hệ độc giả đến từ
mọi độ tuổi. Có thể chính độc giả không nhận thấy: ẩn chứa trong những tác phẩm
của ông không chỉ là các màn luyện chưởng võ biền, mà là thông điệp về
cuộc sống, xã hội, nhân sinh. Bằng những hình ảnh các vị anh hùng, độc giả “cảm”
được những ý niệm xã hội của Kim Dung, trước khi biết gọi tên chúng.
Thập kỷ 70, giữa
giai đoạn Trung Quốc đang trải qua Cách mạng văn hóa, Kim Dung đứng ra và nói
thẳng rằng các tác phẩm của ông tấn công chủ nghĩa sùng bái cá nhân. Thật vậy,
những nhân vật nào được tôn lên mây xanh làm “võ lâm minh chủ” như Đông Phương Bất bại hay Nhạc Bất Quần rốt
cuộc là những kẻ “lòng lang dạ sói”, đầy mưu mô hiểm độc. Đi cùng với đó
tất yếu là sự phê phán quyền lực tuyệt đối, không từ thủ đoạn để thành công: cả
Đông Phương Bất bại và Nhạc Bất Quần đều “tự cung” để luyện Quỳ hoa bảo điển và
Tịch tà kiếm phổ, lên đến đỉnh cao của thiên hạ, rồi cùng có kết cục bi thảm.
Trong bài phỏng vấn, có lẽ là cuối cùng, của ông với New
Yorker vào tháng 4 vừa rồi, Kim Dung còn khẳng định Hồng giáo chủ và Thần Long
giáo - một giáo phái cuồng tín trong Lộc Đỉnh ký - là phép hoán dụ của ông với
các phái chính trị trong giai đoạn đó.
Tác giả của những câu chuyện kiếm hiệp, nơi mà trong mắt
nhiều độc giả khó tính, chỉ biết uống rượu, lang bạt, múa kiếm và tung chưởng, năm 1967 từng phải trốn sang
Singapore khi bị liệt vào danh sách ám sát của một nhóm cực tả tại Hong Kong.
Những câu chuyện
của ông còn là sự lựa chọn khó khăn giữa chính và tà, giữa lòng yêu nước và lợi ích của bản thân, giữa thuận
theo cường quyền hay đi theo tiếng gọi của lương tri: Quách Tĩnh - một nhân vật
người Hán sinh ra ở Mông Cổ - phải lựa chọn đi theo sức mạnh không thể cưỡng nổi
của Thành Cát Tư Hãn hoặc đứng về phía dân tộc mình, hay Kiều Phong - một
người Khiết Đan nhưng trưởng thành ở
Trung Nguyên - nghe theo lệnh nhà vua hay đứng về phía anh em thân hữu của mình.
Những hình tượng
đó là to tát, nhưng nếu quán chiếu lại, nó có thể đúng cho không chỉ là nhà nước,
mà còn là với những cộng đồng nhỏ hơn ở các mức độ khác nhau. Những lựa
chọn chính nghĩa, như trong truyện Kim Dung, nhiều khả năng mang lại thiệt
thòi. Kiều Phong tự sát ở Nhạn Môn Quan, Quách Tĩnh - thay vì trở thành một ông
vua dưới trướng Đại Hãn - phải
chống lại kẻ chinh phục vĩ đại nhất. Với chủ nghĩa lãng mạn của mình, Kim Dung
không cho phép các nhân vật chính, những người vô cùng lương thiện và có tâm hồn trong sáng, chịu đựng suốt đời.
Lớn lên, nhìn
ra xã hội, soi chiếu tinh thần ấy vào những cuộc đấu tranh trong xã hội, tôi kịp
nhận ra rằng duy trì tinh thần của Kim Dung khó khăn vô cùng; những anh hùng bảo
vệ thành Tương Dương hiếm hoi ra
sao; những Nhạc Bất Quần và Đông Phương Bất Bại dễ xuất hiện đến thế nào. Và
chính lúc đó, tôi hiểu rằng việc nuôi dưỡng niềm tin trong sáng vào chính
nghĩa, qua những tác phẩm chân phương in trong giấy màu nâu đã mủn năm
xưa, quan trọng với đời người.
Trong “giang hồ” của Kim Dung, hay là trong xã hội thực của
những mưu cầu chính trị và lợi ích,
tác giả ấy đã tìm được cách truyền tải rất bình dị đến cho nhiều tầng lớp,
về niềm tin tuyệt đối vào thắng lợi sau cùng của chính nghĩa và lương tri.
Những đứa trẻ
chúng tôi, đã rút trộm hàng rào để đuổi theo những ý niệm ấy, từ trước
khi biết chúng thực sự là gì. Kim Dung nuôi dưỡng các thế hệ người đọc bằng việc thắp sáng hy vọng, rằng cứ sống tử tế,
không vụ lợi, thì cuối cùng bạn sẽ được đền đáp. Mọi xã hội đều cần có
niềm tin và hy vọng vào điều thiện, và có lẽ vì thế di sản của Kim Dung sẽ còn
rất lớn dù ông đã đi về thế giới của riêng mình.
NGUYỄN KHẮC GIANG
Nguồn: VNE
Câu chuyện văn hoá khác:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét