Phần đầu viết về thân thế, tiểu sử, mô tả con đường từ cậu
bé chăn trâu ở làng quê nghèo vươn
lên thành tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước lớn. Thời niên thiếu, ông vừa
đi học vừa phụ giúp gia đình, bao gồm việc "chăn trâu". Tuổi
thanh niên, ông học ở một trường
trung cấp, đi bộ đội rồi về làm việc tại huyện trước khi trở thành phó phòng
rồi tổng giám đốc. Khi nào, ông cũng đều thể hiện sự vượt trội của mình và là tấm
gương học tập của người xung quanh.
Phần thứ hai đăng các bài báo đã viết về ông cùng các bài phát biểu của
vị này ở hội nghị. Kèm thêm là các hình ảnh và danh sách chi tiết các thành
tích của lãnh đạo.
Sách được quảng cáo rầm rộ trong nội bộ. Rồi chính lãnh đạo
doanh nghiệp nhà nước lấy ngân sách
hoạt động mua sách để yêu cầu các bộ phận đọc như một "tấm gương phấn đấu
trong quá trình hoạt động", vì vị giám đốc đã "đóng góp vào sự
nghiệp" chung. Tổng số tiền chi ra mua hơn 2.500 cuốn sách là hơn 150 triệu đồng. Số tiền khá lớn vào năm đó, khi
giá vàng chỉ hơn một triệu đồng một chỉ.
Nhưng "tấm
gương" ấy đã vấp phải phản ứng dữ dội từ các độc giả bất đắc dĩ. Có
những đơn vị được phát sách đã tiêu hủy không cho nhân viên đọc. Công chúng,
báo chí bất bình. Người hùng đó
không đáng được ngợi khen. Sự thật, ông không có thành tích nào đáng ngưỡng mộ
với vai trò một doanh nghiệp của dân, thậm chí ngược lại. Số nhân viên của doanh nghiệp này lên tới
hơn hai mươi nghìn người,
nhưng hiệu quả kinh doanh thì rất thấp so với ngành. Vị phó tổng giám đốc
ký văn bản phân phối sách và người
liên quan bị kiểm điểm. Hình tượng người hùng bất thành.
Nó bất thành vì
vi phạm nguyên tắc cơ bản trong
"công thức anh hùng", đã được Joseph Campbell mô tả trong cuốn
sách của mình "Nhân diện anh hùng" (The hero with thousand faces).
Ông đã nghiên cứu các hình mẫu kinh điển trong nhiều nền văn minh để trả lời
cho câu hỏi, tại sao chúng ta cần các anh hùng và mẫu số chung của họ là gì. Học
giả này kết luận: Người hùng là hình
mẫu cần thiết cho mọi người để hoàn
thiện bản thân. Họ là những người khác nhau phải đảm đương những sứ mệnh khác
nhau nhưng điểm chung là luôn coi nhiệm vụ đang gánh vác vượt lên trên các nhu
cầu riêng của mình.
Tuy khát khao nhưng công chúng không dễ dãi thừa nhận thần tượng. Hẳn là người ta đã thấy ở vị tổng
giám đốc "từ cậu bé chăn trâu" đã không có đủ các phẩm cách "vượt
lên trên các nhu cầu riêng của mình", nên công chúng và cả nhân viên của vị
này đã thẳng thừng từ chối nhân diện anh hùng của ông. Không phải sự ngợi ca
nào cũng tạo nên anh hùng.
Vậy bí mật của người hùng là gì? Chẳng có bí mật gì, theo Campbell. Bạn rời khỏi vùng
an toàn hoặc bị xô đẩy khỏi nó, trải nghiệm những thử thách mới, bị va đập, nỗ
lực không ngừng nghỉ vì mọi người và
trở thành con người khác; rồi có thể bạn sẽ lại quay về nơi xưa nhưng đã
ở trình độ khác.
Những ngày này, chúng ta đang xướng tên những người hùng của trái bóng. Cũng một mô típ
"cậu bé nghèo", nhưng họ lại được công chúng thừa nhận, tại sao?
Cũng bị tách
khỏi gia đình từ khi còn nhỏ, cũng may mắn gặp những người chỉ giáo, người đồng hành, hy sinh cuộc sống
cá nhân ở góc độ nào đó, chiến thắng thử thách một cách rất đời và không kém phần
lãng mạn khi gặp được cô gái xinh đẹp, đó là những người hùng của công chúng yêu bóng đá Việt Nam. Những
va đập và nỗ lực của họ là có thật. Chưa bao giờ, các câu chuyện được khai thác
xung quanh các cầu thủ lại nhiều đến thế.
Chuyện ước mơ
của một cậu bé chân đất mê đá bóng, ngôi nhà đơn sơ ở quê với cha mẹ làm nông,
lúc nào cũng mong ngóng đứa con xa nhà trở về, thành chủ đề trên mọi mặt báo.
Thậm chí, kịch bản quảng cáo thương mại cũng được dựng lên cũng theo mô típ
kinh điển: từ cậu bé đồng quê, từ mái tranh nơi làng quê, không có nổi đôi giày
đá bóng... thành anh hùng sân cỏ. Và nó có một phần sự thật. Nó đáp ứng đầy đủ
tiêu chí cơ bản của "công thức anh hùng". Hình ảnh còn tạo nên
cảm xúc quen thuộc bởi mái tranh nghèo hay một cậu bé như thế, ta có thể gặp trên khắp đất nước này, trong
ký ức.
Joseph Campbell sau nghiên cứu nhiều năm, cho rằng nhân
loại đã và sẽ luôn có nhu cầu về huyền thoại người hùng bởi con người luôn phản chiếu khát vọng của mình qua những
câu chuyện biểu trưng cho mong muốn
của họ. Bản thân ta ai cũng muốn làm được một điều gì đó trong cuộc đời.
Và vì thế, chúng ta cần nhiều hơn
các anh hùng cá nhân và có thật như Quang Hải, Công Phượng, Văn Đức như bằng cớ
để tin tưởng rằng: điều tốt đẹp là có thật nếu nó được tạo ra từ niềm tin, tri
thức, kĩ năng, sự nỗ lực và tinh thần lao động không ngừng nghỉ. Công chúng yêu
các câu chuyện về anh hùng sân cỏ của họ, để tin rằng một người bình thường - như chính ta đây – hoàn toàn có thể
trở nên tốt hơn.
Không phải lúc
nào ta cũng cần trở thành anh hùng để trả hết chi phí sinh hoạt cho tháng này.
Cuộc sống thường xuyên đòi bạn cần giải quyết những vấn đề ta đang đối mặt,
nói "có" với nỗi sợ của chính mình: công việc không như ý, những tiếc nuối không thành, các món nợ,
sự cô đơn, bệnh tật...
Nhưng chính những nhu cầu giản đơn đó lại là lý do khiến
cho những "cậu bé nghèo" từ Hải Dương, Nghệ An, Thanh Hóa trở thành niềm cảm hứng. Con trai tôi, 10 tuổi, nó
nhắc tên các cầu thủ mỗi ngày, tự dậy sớm ra sân đá bóng vào cuối tuần và ăn
món mà cầu thủ cùng tên với cháu thích ăn. Cậu bé không ngần ngại tuyên bố muốn
đá bóng giỏi và tích cực hơn hẳn trong mọi việc. Chỉ điều đó thôi cũng khiến cuộc
sống của chúng tôi mang màu sắc khác. Đó cũng là lý do mà lắm người có tiền và có quyền tự viết hùng ca tô
vẽ bản thân thành đại nhân vật xoay vần vũ trụ, không khiến công chúng mảy may
xúc động (dù họ vẫn đang làm rất nhiều và làm liên tục).
Những ngày
này, có một số ý kiến cật vấn rằng dẫu sao cũng chỉ là đá bóng, có cần
phải vui sướng đến thế khi cuộc sống còn bao điều rối ren. Đúng là có thể mấy
chàng trai trẻ ấy sẽ chẳng trở thành "tấm gương phấn đấu trong quá trình hoạt động" của ai. Nhưng chính
tính chất đơn giản trong câu chuyện của những cậu bé ấy là điều khiến công
chúng yêu mến. Xã hội chúng ta thiếu những câu chuyện truyền cảm hứng chất phác
như thế, trong khi lại đang thừa những
"tấm gương" tự đánh trống thổi kèn.
HỒNG PHÚC
Nguồn: VNEX
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét