Nhà thơ Nguyễn Tấn Việt
Đó là một đêm tôi không bao giờ quên được trong suốt cuộc
đời mình. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được nghe giảng về thơ ca từ một nhà thơ hiện hữu trước tôi. Cho đến tận bây giờ,
tôi ít được nghe các nhà thơ nói về thơ ca chân thành, say đắm, huyền ảo và
khúc triết như vậy. Ông chỉ cho tôi thấy những vụng về, non kém trong cách cấu
tứ những bài thơ của tôi, ông nói về những câu thơ có hình ảnh và những
câu thơ sáo mòn của tôi, ông
dạy tôi cách khai triển một bài thơ,
cách mở đầu và kết thúc một bài thơ, cách đặt tên một bài thơ…và bao điều liên
quan đến thơ ca. Sau này, cứ mỗi lần được gặp ông, sự hiểu biết về thơ ca và tình
yêu thơ ca cũng như tình yêu
cuộc sống của tôi lại được mở rộng và lớn thêm một chút. Suốt những năm tháng
ông làm việc ở Sở Văn hóa Thông Tin Hà Sơn Bình đóng tại thị xã Hà Đông là thời gian tôi được sống gần ông.
Và ông đã truyền vào tôi nguồn cảm hứng thi ca mãnh liệt. Ông xuất hiện ở đâu
thì ở đó ngập tràn không khí thi ca, một không khí thi ca của những cao vọng,
những đắm mê, những chia sẻ và thiêng liêng. Bây giờ, người ta nói về thi ca có thể nhiều hơn nhưng lại
quá nhiều những câu chuyện phiền muộn và đi ra ngoài tinh thần của nó.
Nhà thơ Nguyễn
Tấn Việt tốt nghiệp Đại học ngoại ngữ Hà Nội, khoa tiếng Anh. Sau khi ra trường,
ông làm phiên dịch cho các chuyên gia Thụy Điển ở nhà máy giấy Bãi Bằng.
Nhưng rồi, với tình yêu thơ ca, ông quyết định chuyển về làm biên tập
thơ cho Tạp chí Sáng tác Hà Sơn Bình. Đó là một quyết định không dễ
dàng. Bởi thời đó cuộc sống vô cùng khó khăn. Ông đã rời bỏ một công việc có
thu nhập tốt để sống trong khó khăn, thiếu thốn của một công chức thời đó. Thơ
ca đã lên tiếng gọi ông và ông đã đi theo tiếng gọi đó. Cho đến tận bây giờ,
khi ông đã trở về sống cuộc sống của một người hưu trí ở một làng quê yên ắng thì tình yêu thơ ca trong con người ông cũng không một ngày lắng
xuống. Ngọn lửa thơ ca trong ông là ngọn lửa thuần khiết. Ông chưa một lần lợi
dụng thơ ca cho những mục đích cá nhân của mình. Chỉ có thơ ca đã lợi dụng một tâm hồn sâu lắng, tinh
khiết, một cảm xúc mãnh liệt như đám
lửa khổng lồ cháy trong bão gió và một tư duy minh triết của ông để hiện hữu trong đời sống này với một vẻ đẹp
riêng của nó.
Tôi đang viết
những dòng này về ông sau khi đọc xong bản thảo tập tuyển thơ của ông.
Cho dù tôi vẫn đọc rải rác thơ ông trong mấy chục năm qua, nhưng chỉ đến khi đọc
tuyển tập tôi mới thấy được một một cách khá đầy đủ con đường sáng tạo thơ ca của
ông. Và tôi đã giật mình. Tôi giật mình bởi ông đã làm được nhiều hơn rất nhiều
những gì chúng ta nhìn nhận ông cả trong lẽ làm người và việc làm thơ. Lúc này đây, tôi đang nghĩ về
con đường của sự sáng tạo, con đường làm hiển lộ những vẻ đẹp đời sống của những
nhà thơ chân chính. Đó là con đường đắm mê và dâng hiến đến tận cùng chứ không
phải con đường của sự ồn ĩ. Tôi có viết một bài thơ nói về con đường của cái đẹp.
Và bây giờ, tôi thấy bài thơ ấy phải là bài thơ đề tặng ông. Tôi mong ông chấp
nhận lời đề nghị này.
Những cánh bướm
Kính tặng nhà
thơ Nguyễn Tấn Việt
Đâu đấy, một
cánh bướm run rẩy, trong hơi thở tháng Giêng
Một cánh bướm
như không có bởi mỏng hơn cả sự mơ hồ
Nhưng đã
mở ra, ở đâu đó, một cánh bướm có thật
Không bởi màu sắc rực rỡ mà bởi như hơi nước đang tỏa
Chúng ta đổ ra
quảng trường, chen lấn và xô đẩy
Một số ai đó
gào thét và nhiều lúc đập phá
Và chúng ta
quên đi, đâu đấy, trong những lùm cây bé bỏng
đang rộn rã
mùa sinh nở côn trùng
Đâu đấy ánh sáng không bao giờ tắt trong cả những đêm
Và sự chuyển động mỗi lúc một mãnh liệt trong cái kén bất
động
Rồi đột ngột xuất hiện, trong sự chờ đợi của đất đai, của
cây cỏ và bầu trời,
một sự sống diệu kỳ với vẻ đẹp mong manh
Đâu đấy, không chỉ một đâu đấy, mà tràn ngập bất tận
Từ bóng tối đến ánh sáng, mở ra những cánh bướm
Và theo luồng hơi thở ấm áp và rộng lớn của tháng Giêng
Chúng mang vẻ
đẹp của đời sống đi khắp thế gian
Mà không để lại
một tiếng động nhỏ
Không ít người
những đồng nghiệp và bạn đọc đã không để ý đúng mức đến những sáng tạo
thơ ca của ông. Bởi có lẽ trong suốt cuộc đời của mình, ông đã sống lặng lẽ và
khiêm nhường giữa bạn bè và đồng
nghiệp, một sự lặng lẽ và khiêm nhường đôi khi tôi cho là quá mức cần thiết.
Ông không đăng đàn diễn thuyết, ông cũng rất ít gửi thơ cho các báo và tạp chí,
ông không sống với những gì người ta ban tặng cho ông như các giải thưởng về thơ ( Giải Ba cuộc thi thơ của
Tạp chí VNQĐ năm 1983, Giải Nhất cuộc thi thơ của Báo Văn Nghệ năm 2000, Giải A
của Ủy ban toàn quốc các Hội VHNT Việt Nam….), ông vẫn sống trong đắm mê mãnh
liệt và dâng hiến không vụ lợi cho con người và cho thơ ca ngay cả những lúc có những người không công bằng với ông
hoặc thậm chí có lúc họ cố tình lãng quên ông. Nhưng tất cả những điều ấy chưa bao giờ gợn sóng
trong cái hồ nước tâm hồn ông. Ông chỉ dày vò về chính bản thân mình hay
nói cách khác ông luôn luôn tự vấn về con người mình. Đấy là hành vi nhân tính nhất của con người mà không phải nhiều người trong chúng ta làm
được.
Xin hãy
đọc một bài thơ của ông:
Tôi gọi tôi về
Đêm đêm tôi phải
gọi tôi về
Tôi bay quá xa
tôi
Nỗi buồn không
nhà trọ
Niềm vui không
cố hương
Vuông là thế
và tròn là thế
Quơ vào trời
chỉ nắm ánh trăng suông
Tôi bay quá xa
tôi
Quá sông quê một
người ảo vọng
Quá bờ tre là
một kẻ vô tình
Quá thói quen một gã thất thường
Tôi quá sức
khi phải làm người lạ
Nên đêm đêm
tôi phải gọi tôi về
Quả thực, mỗi
lần gặp những chuyện phiền muộn và cay nghiệt trong đời sống văn chương ở xứ sở
mình, tôi lại nghĩ về ông. Nghĩ về ông để tìm cho lòng mình một khoảng
bình an, để hiểu thêm một lần nữa thơ ca chỉ thực sự hiện hữu khi nhà thơ luôn hướng về những điều đẹp đẽ và biết
lắng nghe những điều đẹp đẽ ở mọi nơi chốn của đời sống này, để biết lùi vào
trong tĩnh lặng mà suy ngẫm mà tự vấn mà bừng tỉnh…. Bởi trong suốt phần đời đã
sống của mình, ông đã lặng lẽ tỏa sáng như một ngọn đèn giấu trong ngôi nhà đơn sơ, như một trái cây tỏa hương thơm
giấu trong vòm lá mà nhiều lúc mà nhiều người không nhận thấy.
Nhà thơ Nguyễn
Tấn Việt luôn luôn sống đúng ông cả trong cuộc đời và trong thơ. Điều ấy đã
làm nên nhân cách ông và thơ ca ông.
Trong bài thơ Bài thơ về các con vật, ông viết :Là con thú nào suốt đời nó thế/
Không đội lốt bao giờ. Còn con người thì luôn luôn đội lốt. Đó là những câu thơ hay, những câu thơ hiện đại, những câu thơ chứa
đựng tư tưởng. Hai câu thơ kia có thể khắc vào một tấm bia dựng ở những nơi
công cộng cho con người hôm nay đọc và suy ngẫm về tư cách sống của mình,
của đồng loại mình trong một đời sống mà hiện thực đang diễn ra thật buồn bã và
đau đớn. Thực ra, chúng ta làm thơ,
chúng ta lao động, chúng ta sống chỉ để thoát ra khỏi cái lốt chúng ta vẫn đội
ngày ngày. Chỉ để chúng ta được trở về chính chúng ta. Thơ ca sẽ trở thành một
thứ phản loạn và bất chính nếu không sinh ra để thực hiện điều ấy.
Cho dù tôi thấy
việc nói đến tính hiện đại hay hậu hiện đại về thơ ông lúc này quả là một cách
nói đầy tính hình thức và có thể rơi vào thói phù phiếm, nhưng tôi vẫn phải nói rằng : những bài thơ ông viết
cách đây 30 năm hay 40 năm nó vẫn mang ngôn ngữ của thời đại nó đang hiện hữu.
Nghĩa là nó chứa đủ những yếu tố để nó hiển hiện một cách luôn luôn mới mẻ và
vượt qua cái khoảng thời gian nó ra đời. Trong khi có những nhà thơ mà tên tuổi
họ được bạn đọc biết đến hơn ông trong một giai đoạn nào đó, nhưng khi cái giai
đoạn đó, cái thời tiết của đời sống đó đi qua thì những bài thơ của họ cũng không còn lý do để tồn
tại nữa.
Ông sống với những dày vò, suy tư và chiêm nghiệm một cách nghiêm khắc về lẽ sống,
về con người và về thơ ca. Khi quá nhiều người trong chúng ta ồn ào về nhiều
chuyện và ít có khả năng im lặng và đứng trong một không gian hẹp nhất có thể để
ngắm nhìn và suy ngẫm về sự sống và nghệ thuật thì ông đã có những khoảnh
khắc lùi lại để chiêm ngưỡng một con
người vô danh đang ngủ. Cái khoảnh khắc ấy hiện lên một cách chính xác và toàn
hảo trong bài thơ Giấc ngủ con người:
Giấc ngủ con
người
Tình cờ
tôi được ngắm con người
Ngủ ngồi
Hướng về vườn cây cảnh
Lồng một khoảng đêm vào ngày
Tay buông lỏng
Như vừa buông
một cánh chim
Bờ mi khép vào
gương mặt mở
Giấc ngủ sâu –
nước lặng hồ mây
Anh ngủ ngồi –
thai nhi trong bụng mẹ
Khoảng nắng
như bọc hồng
Giấc ngủ thơm
hương mật ong
Bờ môi ngậm
Tiếng chào cây
cỏ
Và bài ca hát
hết con đường
Tôi từng núi
xa ngắm bao biển bao trời
Chưa bao giờ
mây bay trong tôi
Bằng giấc ngủ
ngồi
Bằng hương
thơm giấc ngủ một con người
Bài thơ này
ông viết đã mấy chục năm về trước. Đọc lại bài thơ , tôi tự biết rằng : Mình mãi mãi là học
trò của ông. Học trò về lẽ làm người,
học trò về sự hiểu biết đời sống và học trò về khả năng khám phá thế giới
con người và dựng lên cái thế giới ấy bằng thơ và lớn hơn tất cả là lòng nhân ái của ông. Và trong lúc này, khi
người ta đang làm cho ngôn từ trở
nên hung bạo khi đối xử với nhau thì bài thơ về một con người ngủ ngồi trở nên thánh thiện đến
nhường nào. Bài thơ trên ông sáng tác theo chủ nghĩa nào ? Lãng mạn, tượng trưng, siêu thực hay hậu hiện đại ? Bất
cứ câu trả lời nào cũng chẳng có ý nghĩa gì với ông nói riêng và với thi
ca nói chung. Chủ nghĩa nào cũng chỉ có thời của nó. Rồi nó sẽ dừng lại nhường chỗ cho một chủ nghĩa sau nó hoặc nó
sẽ chìm vào quá khứ. Chỉ có một chủ nghĩa mãi mãi còn khi con người còn là chủ nghĩa nhân văn. Một
bài thơ với ngôn từ, hình ảnh
chính xác, hiện đại, đẹp và bất tận tình yêu con người như vậy dù ở thời nào nó cũng đủ toàn bộ tư
cách để bước vào thế giới kỳ diệu của thơ ca mà nó không cần bất cứ chủ nghĩa
nào gắn mác cho nó.
Có hai câu thơ
của nhà thơ Nguyễn Tấn Việt mà tôi nghĩ đó là nguyên lý cho mọi sáng tạo
nghệ thuật:
Nếu không yêu mặt đất
Trên trời mây không bay
(Những người
sống trong mây )
Tôi xin diễn
giải hai câu thơ này trong nghĩa hẹp nhất và nôm na nhất mà tôi nghĩ tới : Mây
là thơ ca, Mặt đất là con người. Khi chúng ta không có tình yêu con người thì chúng ta không thể làm ra
thơ ca đích thực. Điều này tưởng bất
cứ ai cầm bút làm thơ cũng hiểu. Thế nhưng, sự thật lại không như thế. Hôm qua
xuất hiện chủ nghĩa hiện đại thì hôm nay sẽ xuất hiện chủ nghĩa hậu hiện
đại và ngày kia sẽ xuất hiện một chủ nghĩa khác. Nhưng sự bất biến trong mọi sáng tạo thơ ca là vẻ đẹp
của ngôn từ, của hình ảnh, của tình yêu con người, thiên nhiên và của những tư tưởng. Nguyên lý
sáng tạo hay cái bất biến đó như một dòng sông chưa một ngày ngừng chảy trong toàn bộ sự nghiệp
sáng tạo của nhà thơ Nguyễn Tấn Việt từ bài thơ đầu tiên cho đến một bài thơ mới
làm đêm qua của ông. Viết đến đây, tôi lại nghĩ đến sự hung bạo của ngôn từ
đang tràn ngập trên xứ sở chúng ta. Và đã có lúc, tôi thực sự khiếp sợ
điều ấy. Nhưng tôi lại hồi tỉnh khỏi nỗi khiếp sợ đó khi trên xứ sở này có những
nhà thơ mang lòng trắc ẩn,
khiêm nhường và nhân ái như ông và một
số nhà thơ khác mà có ngày tôi sẽ phải cúi xuống viết những dòng nghiêm
túc về họ.
Tôi chưa bao
giờ nghe ông nói về bản thân mình. Cả những khi người đời không hiểu đúng ông thì ông cũng
không nổi giận và cũng không thanh minh. Hơn ai hết, ông biết ông phải làm gì. Quan sát và chứng kiến con người ông qua mấy chục năm thăng trầm, tôi
nhận thấy : Ông tìm cách lùi xa những lời khen, ông tìm cách đến gần những
lời chê. Cuộc đời sáng tạo thi ca của ông đã cho tôi ý nghĩ rằng : ông sáng tạo
thơ ca như là phép thiền định của một
tinh thần sống giản dị và thanh tao. Ông không bao giờ chiếm chỗ của bất kỳ ai
cho dù cái chỗ đó chỉ nhỏ bằng chỗ của một con kiến. Tôi thấy đôi tai ông luôn
luôn lắng nghe và miệng ông luôn luôn mỉm cười. Tôi tin chắc rằng : hầu hết những
người đã sống với ông đều nhận ra điều ấy. Và tôi viết những dòng về một
con người, một nhà thơ như ông trong
khi không ít những người mang danh nhà thơ ở xứ sở chúng ta đang tranh giành một
vị trí nào đó cho mình, họ chen đẩy nhau, họ tức tối nhau, họ thù hận
nhau, họ thấy chỉ họ là số một, là duy nhất, không ai có quyền được xã hội hay
đồng nghiệp nhắc đến hơn họ hay ngoài họ mà chỉ có họ mới được quyền đó. Thời
gian sẽ trôi đi và những đắc thắng ngu ngốc của chúng ta sẽ bị chôn vùi nhanh
chóng. Sự thật đã chứng minh biết bao lần điều ấy. Và bây giờ, nó lại phải chứng
minh thêm một lần nữa.
Khi tôi viết những dòng này thì có lẽ ông đang khó ngủ vì
tuổi tác và bệnh tật trong ngôi nhà của một làng quê yên tĩnh và ông không hề
biết tôi đang viết về ông. Quả thực, tôi viết về ông không phải để cho ông. Ông
chưa một lần đợi chờ điều ấy và không bao giờ cần điều ấy. Tôi viết về ông là để
cho tôi, tôi đọc thơ ông là để cho tôi. Và tôi viết những dòng này là để chiếu
rọi vào bản thân tôi để xua bớt đi một phần bóng tối trong con người tôi. Ông
đã im lặng sống và viết như không thể
còn cách nào khác ngoài sự im lặng ấy. Và bây giờ, không ít những câu thơ và bài thơ viết trong sự im lặng ấy đang
thống trị tôi.
Hà Đông, đêm sang thu, 9/2012
NGUYỄN QUANG THIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét